Hồi ức của một cựu nữ sinh Bách Khoa: Ngày ấy và bây giờ

0
104

Từ kỹ sư Bách Khoa…

Trước khi hẹn gặp được người phụ nữ có cái tên nhẹ nhàng mà sâu lắng – Anh Nhân và biết được thành tích dài dằng dặc về những công trình mà bà đã cống hiến, đặc biệt là giải thưởng Kovalevskaia – giải thưởng dành cho các nhà nữ khoa học đã có thành tích xuất sắc trong nghiên cứu và ứng dụng khoa học vào thực tiễn cuộc sống, đem lại những lợi ích đáng kể trên các lĩnh vực kinh tế – xã hội, tôi vẫn hình dung rằng, bà có lẽ là một người nghiêm khắc, thậm chí khó gần… Nhưng, mọi suy nghĩ của tôi đã nhầm lẫn, khi đối diện với tôi là một người phụ nữ vui vẻ, quý phái, đam mê ca nhạc và thuộc rất nhiều bài hát tiền chiến… Chuyện trò với bà, người ta có cảm giác được chia sẻ, thậm chí được khơi nguồn cảm hứng để đọc lên xúc cảm của mình về những câu chuyện thú vị. Từ đó, hình ảnh bạn bè và mái trường thời sinh viên được tái hiện trong cựu nữ sinh Bách Khoa.

Rời trường Trưng Vương năm 1958, bà thi đỗ vào ĐHBK (ngày đó chưa có chữ Hà Nội) với điểm số thuộc tốp cao nhất. Từ một trường toàn nữ áo dài thướt tha đến một môi trường mới mà sinh viên bao gồm cả cán bộ đi học, đảng viên… khiến bà bỡ ngỡ và lạ lùng. ĐHBK trên nền của Đông Dương học xá. Ngày ấy, Trường còn nghèo lắm, chỉ có bốn nhà A, B, C, D tương đối lớn ở bốn góc sân vận động, có bậc lên cửa chính là giảng đường, có tầng hầm là phòng thí nghiệm, còn toàn nhà cấp bốn là lớp học và nhà cho sinh viên nội trú. Công việc đầu tiên của bà là trồng cây, trồng hoa “trang điểm” cho Trường và tạo bóng mát quanh sân vận động. Buổi học đầu tiên là lớp chỉnh huấn chính trị với nội dung “ đỏ và chuyên”, sau đó là đợt đi lao động công trường.

Đang say sưa kể chuyện thì đột nhiên tôi thấy bà dừng lại có vẻ xúc động khi kỷ niệm ùa về. Đợi một lúc, bà lại tiếp tục câu chuyện thuở sinh viên: “Bạn Phan Quế, Khoa Mỏ – Luyện kim kể lại, trước khi lên đường, thầy Hoàng Xuân Tùy tập hợp từng Khoa xếp hàng đôi, người đi đầu cầm cờ. Giọng Thầy vang vang như thúc giục đoàn quân ra trận: “Công trường thủy lợi Bắc – Hưng – Hải, công trường này có sự chỉ huy của Đại tá Hà Văn Lâu, chúng ta hòa mình với các anh bộ đội thi đua lao động gồng gánh, đào đất, đắp đê…”. Chiếc loa phóng thanh luôn luôn phát tin động viên thi đua toàn công trường. Bác nhỏ bé lại yếu nên được phân công xén ba via của viên gạch và … trông xe đạp. Trong không khí vui vẻ, sôi nổi lao động, bỗng có bạn reo lên: “Xem kìa!”, đó là bạn nữ khoa bên cạnh ì ạch mỗi bên một viên gạch, “còn hơn bà Nhân nhà mình!”. Có nhiều chuyện vui làm buổi tối rất sôi nổi trong các lán như bạn Quỳnh (sau này làm Phó Tổng Giám đốc Công ty sữa Vinamilk) đã giơ tay đỡ bạn Hưng khi bạn ấy đang “lặc lè” gánh đất trên chiếc cầu gỗ bắc gập gềnh nhưng bạn Hưng rụt tay lại. Thế là cả lán được dịp trêu bạn Quỳnh và hôm sau trên báo tường có bài thơ:

… Hố rồi đau quá là đau

Bàn tay ai thẹn để đâu bây giờ!…

Nhưng bài thơ của bác kịp đỡ thẹn cho bạn:

Cầu trơn ván gỗ rập rình

Sảy chân một chút đời tình tính tang

Hai tay em bíu hai quang

Còn tay nào nữa bíu chàng, chàng ơi!….

Ban ngày các bác lao động rất mệt, tối đến lại sinh hoạt hát hò rất vui trong lán trại. Rồi đến những đợt lao động xuống nông thôn gặt lúa giúp dân mà đám con gái các bác sợ đỉa. Đến đợt hiến máu tình nguyện, bạn nào hiến máu thì được ăn hai bữa tại bếp ăn của giảng viên. Bữa ăn của sinh viên thì đơn sơ, chỉ có rau muống luộc, muối rang…, thế mà các bạn nữ còn ăn ba người hai suất để tiết kiệm. Đợt rèn luyện quân sự, tập băn đạn thật, ném lựu đạn giả, bác bắn đạt điểm 9, 10, rồi đợt đi lao động xây dựng công viên Thống Nhất…

Bắt đầu vào học tập, các bạn biết bác là trưởng lớp 10B khối A trường Trưng Vương nên cử bác làm cán sự. Hôm thầy thử sức trò đầu tiên gọi lên bảng kiểm tra môn toán thầy Cuông và hóa thầy Kiên Dinh, bác đều dành điểm 10. Mỗi ngày tổ lên lớp là một lán cấp 4 khác nhau, còn nếu cả khoa thì lên nhà lớn A, B, C, D. Các thầy giáo từ nước ngoài tốt nghiệp về dạy thường là Liên Xô, Trung Quốc từ các nơi chuyển về như ĐH Sư phạm, lãnh đạo Trung ương… Bốn năm học tập (sau này là 5 năm) trôi rất nhanh và năm cuối đi thực tập tại các nhà máy với thầy Nguyễn Ngộ, thầy Lê Văn Nhương, thầy Quản Văn Thịnh là thời gian học tập vô cùng bổ ích”.

Đến đây, bác dừng lại và hỏi tôi: “Cháu có biết ngày bác bảo vệ tốt nghiệp như thế nào không?”. Tôi thật thà nói: “Không phải là các thầy “vặn” bác nhiều quá chứ ạ!”. Bác tiếp tục câu chuyện với nụ cười hạnh phúc: “Ngày bác bảo vệ đồ án tốt nghiệp cũng là ngày anh Ngọc Anh – vị hôn phu của bác đi phát giấy mời cưới”. Không để tôi thắc mắc nữa, bác tiếp lời luôn: “Anh Ngọc Anh là Chủ nhiệm Bộ môn Chế tạo máy nói với bác: phải cưới ngay vì nghỉ hè bạn anh về hết”. Lúc này, tôi đã thực sự hiểu lý do vì sao mà bác lại phải cưới “gấp”.

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here